SUY NGHĨ
Nói một cách đơn giản, chúng ta có hai cách nhìn nhận thế giới:
- Thế giới là một mớ hỗn loạn.
- Thế giới cũng ổn như nó vốn vậy.
“Thế giới là một mớ hỗn loạn”.
Thật là tốn nhiều sức để tìm ra cái dở trong mọi việc, đau khổ rằng nhiều người lừa lọc, dối trá, lười nhác, ăn nhiều quá hay xài nhiều quá, người thì ăn yến kẻ phải nuốt cơm thiu. Phê bình mọi việc cũng làm cho bạn khổ sở hơn.
Chúng ta có thể chỉ vào những người đang chết đói ở Calcutta và nói : “ Mọi việc đều tồi tệ”. Có thể đó cũng là lời phân bua để bạn không sống cho tốt đời sống của chính bạn. Nếu bạn là người ẤN ĐỘ hay bạn sống ở Calcutta và giúp đỡ những người ẤN ĐỘ, có lẽ sẽ có ý nghĩa hơn. Nhưng nếu cứ phê phán tình hình khi chúng ta không hiểu nó đầy đủ thì cũng chẳng có lợi gì. Nếu bạn muốn thay đổi thì hãy làm việc gì đó. Dù sao đau khổ chẳng có ích gì.
“Thế giới cũng ổn như nó vốn vậy”
Một sự chọn lựa khác là chấp nhận thế giới như bản chất của nó. Bạn nói: “ Có bằng chứng gì chứng mình là thế giới rất tốt đẹp?”. Bởi vì nó đang như vậy! Mặt trăng xoay quanh trái đất, trái đất xoay quanh mặt trời, hoa nở, chim hót và người ta kết hôn với nhau… rồi ly dị, hàng xóm cãi nhau. Đó là một phần của cái cơ chế kì diệu của mọi vật.
Nếu nói: “ Con người không nên bị bệnh, không nên nói dối” thì cũng giống như bảo rằng: “ Mặt trời sao lớn quá!”. Mọi vật vốn là vậy.
Mary nói: “ Tôi không bao giờ hạnh phúc cho đến khi thế giới có hòa bình”. Nghe cao thượng lắm nhưng không không ngoan! Tốt hơn là cứ hạnh phúc vào lúc này, và hãy cố gắng để làm cho cái góc nhỏ của thế giới riêng của bạn thanh bình hơn.
Nếu không có điều này, tôi sẽ hạnh phúc!
Một quan chức về hưu bảo tôi: “ Tôi đã từng lo lắng về những hợp đồng hàng triệu đôla. Giờ thì tôi bị căng thẳng chỉ vì những cái cửa sổ dơ hay mớ cỏ chưa cắt! Tôi không conò những mối quan tâm lớn lao nữa, chỉ lo những chuyện vặt vãnh.”
Đúng vậy. Chúng ta tìm chuyện để lo. Hãy thử tưởng tượng bạn đang thực hiện một chuyến bay 24 giờ. Máy bay vừa mới cất cánh và bạn hy vọng sẽ được thư giãn hay ngủ một chút. Nhưng rồi bạn thấy một người ngồi cạnh bạn khịt mũi. Anh ta khịt như một cái đồng hồ, sáu giây một lần. “Một, hai, ba, bốn, năm, khịt, một, hai, ba, bốn , năm , khịt…” “Ôi trời! Cha này khịt như một máy đếm nhịp vậy!”. Bạn tự nhủ: “ Nếu không chịu đựng gã này thì mình sẽ thỏa mái!”
Bạn lấy máy tính ra – “10 tiếng khịt trong một phút nhân cho…vậy là 7.200 tiếng từ đây đến Frankfurt. Đêm nay sẽ là đêm tồi tệ nhất đời mình!”
Cho đến lúc đó bạn không để ý đứa bé ở phía sau bạn. Nó đang thức và đang thử sức cái phổi của nó. Một đứa bé gào lên không dứt trên một chuyến bay không chuyển tiếp thật không thể lờ đi được. Rồi bạn tự nhủ: “ Mình đang phiền cái gã khịt mũi này. Nhưng gã cung còn hơn đứa bé khó dai kia. Thật là bực quá đi mất!”
Đó là lúc cái tệ nhất xảy ra. Chiếc máy bay thình lình giật mạnh và tụt xuống. Bạn thấy máu trên mặt dồn xuống và bao tử như dâng lên trên cổ họng. Mọi người hét lên. Với tay lấy cái áo cứu sinh, bạn thương lượng với Chúa Trời : “ Hãy cho con thoát khỏi cơn khổ này rồi con sẽ không khó chịu với thằng cha khịt mũi nữa. Con sẽ vui vẻ chịu đựng đứa bé la khóc đó từ đây đến CHÂU ÂU”.
Máy bay lấy lại thăng bằng và bắt đầu bay lên lại. Phi công trưởng xin lỗi về sự cố bất ngờ. Đứa bé ngừng khóc và anh chàng khịt mũi ngủ thiếp đi. Bạn tin là sẽ được hưởng sự yên tĩnh - nhưng chuyện gì xảy ra! Anh chàng khịt mũi bắt đầu ngáy. “ Ô không ! Nếu không chịu đựng gã này thì mình sẽ thỏa mái!”
Đời sống là vậy đó. Chúng ta có « một lô những nấc thang các mối lo lắng » và thường lo cho cái lớn nhất. Nếu bị gãy chân thì chúng ta không lo chứng đau đầu - cho đến khi chân lành. Ông chồng ngáy chỉ làm ta khó chịu trước khi phòng ngủ bị cháy.
Làm sao để bạn ít khó chịu hơn ? Chúng ta nhận ra là chúng ta căng thẳng do những qui luật riêng của mình. Ngay khi dứt bỏ được chúng, chúng ta sẽ không phiền khi thế giới thật không màng gì đến qui luật của chúng ta.
Có thể quyết định khôn ngoan như sau : « Không ai có thể làm hỏng ngày hôm nay của tôi ». Chúng ta làm một hiệp ước với chính mình rằng « không nhân viên ngân hàng cao ngạo, không ong cảnh sát, người phục vụ nào làm xáo trộn được 24 giờ của tôi ». Chúng ta tự nhắc mình rằng trong bối cảnh của những sự kiện thế giới, một sự đối đầu với một nhân viên kiểm quỹ thô lỗ ở ngân hàng không phải là cái gì ghê gớm lắm.
ĐÚC KẾT
Có nhiều cách để không phải giận dữ. Có thể rất vui hay rất thích thú. Càng ít áp đặt những qui luật nào đó của riêng bạn cho cuộc đời, hay cho người khác, bạn càng dễ hạnh phúc.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Ý kiến của bạn giúp Blog hoàn thiện hơn.
Bạn có thể sử dụng một số thẻ HTML như <b>, <i>, <a>